Chương 13

Sau khi đổi bản thảo mới, ai cũng thấy càng thêm miễn cưỡng.

Cậu đứng trên sân khấu, hắng giọng thanh khí, cúi đầu tránh cái vòng bảo vệ bay ngang qua, làm bộ làm dáng ra vẻ phát ngôn đầy diễn cảm.

“Khi xuân về hoa nở, hương quế lan tràn, tại đây, nơi thời gian chiếu rọi thực tại, tôi, hệ thống số , rất vinh hạnh được chia sẻ kinh nghiệm thành công của mình với toàn thể hệ thống…”

Đọc vẹt xong câu này, hệ thống gần như đọc hết sạch nội dung trong tờ bản thảo diễn thuyết.

Cậu tiêu sái vứt tờ bản thảo, tự do diễn thuyết, tự do chém gió!

Wowwwwww.

Dù đám mèo máy e ngại chủ hệ thống, nhìn diễn oách như vậy cũng phải nhao nhao thốt vài tiếng thán phục.

Tam Tam! Đẹp trai quá! Không hổ là một quả cầu vừa sáng bóng vừa đẹp trai!

dâng trào cảm hứng, bày ra tư thế ngầu lòi nhất, cơ thể tròn vo tiến lên phía trước một bước nghiêng độ, vô cùng tiêu sái anh tuấn, tai mèo nhọn dựng đứng cao vút, bắt đầu giảng kinh nghiệm.

Cậu lấy ví dụ về lần đến thành phố tự do nhặt vé chai, làm thế nào để phân tích cơ sở một thế giới, hỗ trợ ký chủ đào ra tuyến đường ẩn trong thế giới ấy ra sao… Bầu không khí ngưng trệ bởi sự tồn tại của chủ hệ thống giờ phút này không còn sót lại chút gì, đám mèo máy ngồi phía dưới nghe diễn thuyết say sưa, thỉnh thoảng có vài cái đuôi giơ lên để đặt câu hỏi với .

nín thở ngưng thần, nó đã từng nghe nội dung tương tự ở thương thành, đến tột cùng đã làm sao để kiếm nhiều tích điểm như vậy ở thương thành, nó rất rất muốn biết!

“Bàn về vấn đề thương thành ha, tôi và ký chủ bàn bạc với nhau, cuối cùng chốt mức chiết khấu cho tôi là %…”

%! Mức chiết khấu cao nhất là %, dù vậy thì vẫn kiếm được rất nhiều điểm!! Quá ghê gớm! Sao làm được thế nhỉ!

… Khoan đã.

Bao nhiêu cơ? Cậu ta nói chiết khấu bao nhiêu?

“Lấy %, lương tâm của mày ném cho chó ăn à, chẳng lẽ kí chủ của mày không tạo phản?” giơ đuôi, cau có hỏi thăm.

“Đúng vậy, suýt chút nữa anh ấy đã tạo phản với tôi.” màn hình đầy buồn bã, hơi buông lỏng thái độ, đối với nó mà nói đây mới là chuyện bình thường, % không phải là mức chiết khấu thường thấy, tận % đó, làm gì có kí chủ nào không phản đối!

“Nhưng, ” hệ thống cực kỳ bi thương, “Nhưng yêu cầu của Quý Ỷ Nguy là lấy %.

Trái lương tâm khiến tôi vô cùng cắn rứt, cuối cùng chúng tôi đành thỏa hiệp với nhau…”

Đùa nhau à, thỏa hiệp?

Toàn thể hệ thống: “…”

Chưa từng thấy hệ thống và kí chủ nào như vậy, như thể đổi thân phận cho nhau, hệ thống liều mạng giảm chiết khấu, ký chủ thì liều mạng đòi tăng chiết khấu thương thành.

(Giải thích rõ hơn: chiết khấu này là tiền hoa hồng, tiền chia chác sau khi bán đồ ở thương thành.

Ký chủ farm đồ, hệ thống mở shop bán đồ.

Ví dụ, nếu hệ thống lấy % thì ký chủ còn %.

Cơ mà chiết khấu thị trường hệ thống chỉ tầm % thôi -,-)

Nhìn vào sự nghiệp thành công của đi, phần lớn là nhờ ký chủ sở hữu năng lực trác tuyệt, đã thế còn hết sức thương xót , mỗi lần buôn bán đều trích rất nhiều phần trăm cho , nuôi cậu đến mức tròn vo bóng loáng, điểm tích lũy đột phá tận chân trời.

còn có sở thích tích trữ điểm, cũng không chịu tăng cấp hệ thống, số điểm tích lũy chắc phải chất cả đống trong kho bạc rồi.

đã kể xong bí quyết thành công của mình.

Toàn hội trường an tĩnh một lúc, vài con mèo bắt đầu vỗ tay lác đác, rồi biến thành tất cả vỗ ầm ầm như sấm động.

Thích Tam Tam quá đi mất! Lời giảng rất thú vị! Tư thế đạp lên phía trước cũng cực kỳ đẹp trai!

… Ủa khoan, cậu ta đang đạp lên thứ gì?

Vòng tròn quanh chủ hệ thống đã thật lâu không chuyển động, đầu dưa hấu kim loại chậm cúi xuống, lẳng lặng nhìn chăm chú đang đè lên hai cái vòng.

: “… Hơ hơ!”

Cậu chả có tí lúng túng nào khi đạp lên lãnh đạo, y như cái lúc cậu cầm mớ bản thảo dài như cuộn giấy vệ sinh, lớn tiếng báo cáo.

“Sếp, tôi kể xong rồi! Tôi xuống dưới nha!”

“… Cậu nên xưng hô với ta là chủ hệ thống.”

“Ok sếp!”

Tiếng vỗ tay lại lần nữa vang lên, cúi chào thật sâu, trôi bồng bềnh xuống sân khấu.

Cậu còn chưa về đến vị trí hàng ngũ của mình, đã nghe thấy MC thay mặt chủ hệ thống cung kính nói.

“Hội nghị đã tiến hành được một nửa, xin mời chủ hệ thống vĩ đại chia sẻ đôi lời.”

Ôi vcl, phần nhàm chán nhất đến rồi.

nhìn chung quanh một chút, hệ thống bốn phía xếp hàng ngồi ngay ngắn, tai máy vểnh lên, chờ nghe chủ hệ thống phát biểu.

Giữa đám tai mèo dựng đều tăm tắp, chỉ có là khác biệt, cậu không dựng thẳng tai lên, mà…

Cụp về phía trước, che thật kín lỗ tai của mình.

Hệ thống không muốn nghe chủ hệ thống phát biểu, cậu xin phép chọn niêm phong lỗ tai nhỏ.

Vòng tròn của chủ hệ thống không còn chướng ngại, lại lần nữa uy nghiêm chuyển động, nó bắt đầu bài nói thật dài, chủ đề liên quan đến những biến động và mất kiểm soát tại không gian vô hạn.

Vừa giảng, nó vừa dùng đôi mắt sáng rực nhìn khắp bốn phía, quan sát theo dõi tất cả hệ thống.

Chủ hệ thống liếc mắt liền phát hiện con mèo lạ trong đám, nó nhìn , ánh mắt tĩnh mịch.

Nhìn chung, làm chúa tể không gian vô hạn và là kẻ thống trị cao nhất, nó nên thích , vì quả thực đã mang đến cho nó rất nhiều lợi ích.

Đồng hành cùng , tên ma đầu mà các không gian vô hạn khác không chứa chấp nổi, Quý Ỷ Nguy chịu ngoan ngoãn khuất phục làm công, sáng tạo giá trị cho nó.

Nhưng…

Chủ hệ thống cũng biết, hệ thống khác với tất cả hệ thống trong vô hạn không gian, có sức ảnh hưởng cực kỳ lớn với nó lẫn Quý Ỷ Nguy.

Dù nó có tăng bao nhiêu lực khống chế tinh thần thì vẫn được vô số hệ thống hoan nghênh, vĩnh viễn vui quên trời quên đất.

Hoạt bát quá mức, không hài hòa.

Khiến nó chán ghét.

“Hệ thống .” Chủ hệ thống lạnh lùng hỏi, “Lỗ tai của cậu bị sao vậy?”

“Hả?” hơi ngẩn ra, nãy nó che lỗ tai nhỏ, không nghe được chủ hệ thống đang hỏi gì, chẳng qua đoán mò cũng biết đại khái, thế là cậu hớn hở đáp.

“Hôm qua lúc rút dây sạc điện nhanh quá, thế là bị trục trặc, chưa kịp đi sửa chữa.”

Để chứng minh lời mình nói, bỏ cái đuôi đang giữ tai trái ra, tia lửa lập tức phun tung tóe, tầm bắn xa cực, thậm chí vượt qua phân nửa hội trường suýt văng trúng chủ hệ thống.

Chủ hệ thống lập tức lui về sau trong nháy mắt, hai vòng tròn bảo vệ che chắn phía trước, rất nhanh, nó phát hiện tia lửa không có lực uy hiếp, mới chậm rãi khôi phục tư thế nguyên bản.

Lỗ tai hệ thống nhiệt tình phun lửa như đốt pháo hoa năm mới nổ bùng chíu, không gây bỏng, khiến nhiều quả cầu mèo tò mò muốn thử đụng vào, lại bị chủ hệ thống lên tiếng dọa sợ.

“Hệ thống .” Chủ hệ thống lạnh lùng nói, “Ra ngoài.”

Ý là cậu bị đuổi khỏi phòng hội nghị.

Chủ hệ thống quá hiểu đám quả cầu mèo này.

Chúng có cảm xúc phong phú, biết vui buồn yêu hận, cũng có thể cảm nhận được tủi thân và… Nhục nhã.

Nhóm mèo máy vừa rồi còn hơi xôn xao nháy mắt trở nên yên tĩnh, nơm nớp lo sợ.

Và các hệ thống quen thân , tỉ như và , giờ phút này cũng khó mà giấu nổi vẻ lo lắng khi nhìn về phía , càng thêm căm thù chủ hệ thống đến tận xương tuỷ.

Trong cái thế giới cơ giới vô tình này, nó quá hiểu làm sao để khống chế tâm tình đám hệ thống.

… tục xưng rất biết PUA.

đứng trên bục diễn thuyết gấp đến độ loay hoay, nó thay mình vị trí của cậu, nếu bị chủ hệ thống dùng thần sắc nghiêm nghị nói “Ra ngoài”, sợ rằng nó sẽ khóc tại chỗ mất… Đừng nói sẽ khóc chứ!

Hệ thống quả nhiên sửng sốt một lúc, sau đó… Mừng như điên!

“Vậy tôi đi nha! Tôi đi ngay đây!”

Cậu vừa nói vừa phóng ra cửa, sợ chậm một giây thôi sẽ bị chủ hệ thống kêu ở lại.

Không chỉ như thế, trông cậu không khác gì chiến sĩ thắng trận khoác áo choàng hoa lửa, tiện thể vui vẻ lại tha thiết thăm hỏi nhóm quả cầu mèo thân quen.

“… Mấy bạn muốn ăn món gì, tôi đi sớm giúp mọi người đến nhà ăn mua cơm.”

Mấy con mèo đang lo sốt vó cho cậu: “…”

Tâm trạng lo lắng lập tức biến thành chiêng trống vang trời!

“Tôi, tôi muốn ăn gói bổ sung vị cá băm nhừ! Cảm ơn Tam Tam!”

“Tôi nữa! Phiền mua giúp tôi vị trứng gà xào cà chua! Cảm ơn papa!”

vội muốn chết, nó phát hiện khoảng cách của mình quá xa, bèn nhảy lên chào hỏi .

“Đừng quên tôi! Tôi ăn bánh bao! Hai phần mặn! Kèm cháo gạo!”

“Tam tam giúp tôi xem có sủi cảo không, không có thì cơm trứng chiên.”

Ngay dưới mí mắt chủ hệ thống, một đống quả cầu mèo tranh nhau nói, rồi quay về yên tĩnh.

Hệ thống nhớ yêu cầu của từng đồng nghiệp, nhanh chóng chạy biến.

Nếu như chờ kết thúc hội nghị, cả đám đông ùa đến nhà ăn mua cơm, chắn chắn sẽ chen chúc lấn chỗ nhau, bây giờ cậu đi trước không chỉ mua được cơm còn chiếm được chỗ ngồi đẹp.

Tuyệt quá! Lãnh đạo bận họp mình đi chơi, lãnh đạo bị đói mình đi ăn cơm!

Chủ hệ thống: “…”

Trái tim hóa đá vì sốc.jpg

chẳng khác gì hạt đậu Hà Lan nổi tiếng, thực sự rất khó chơi.

Chẳng lẽ cậu không biết uể oải và thương tâm? Thế này thì PUA kiểu gì!

Không thể bị PUA tỉ mỉ chọn một cái bàn lớn, đảm bảo mỗi một bạn mèo đều được ấm no, cười híp mắt gọi một bàn lớn gói bổ sung.

Hội nghị quả nhiên kéo tới giữa trưa mới kết thúc, ngẩng đầu liền thấy hai số hiệu quen thuộc phi thẳng về phía mình, thế mà còn nhanh hơn đại quân mua cơm!

“Tam tam!”

“Tam tam tiền bối!”

“Không sao chứ? Chủ… thật quá đáng!” hơi bị ngu, nhưng không phải không có đầu óc.

Nhắc tới chức vị “Chủ hệ thống” có thể sẽ bị thiết bị giám sát phát hiện, nên đổi cách gọi khác.

Hệ thống nháy mắt.

“Tôi không sao, có thể có chuyện gì chứ.” cậu cười, “Nó không thích tôi, tôi cũng chả ưa nó.”

Cậu thậm chí còn khép đuôi trước ngực, thành kính cầu nguyện.

“Hy vọng lần sau nó thả cho mình về sớm tiếp, lần sau nữa, và lần lần sau nữa…”

Tâm lý tiền bối Tam Tam vững chắc đến nỗi khiến vô cùng thán phục, là một hệ thống tân thủ, nó muốn nỗ lực học tập tinh thần tích cực này của tiền bối Tam Tam!

“Cùng lắm là nó chỉ dám làm tới thế với Tam Tam, chứ quá đáng hơn thì, có lòng không có sức.”

và đến cùng lúc, ngồi lên ghế, nhìn cơm nước được bày đầy đủ trên bàn.

Thấy ngơ ngác không hiểu tình hình, trong khoảng thời gian này ở chung coi như cũng hiểu là kiểu hệ thống chân thành chất phác, bèn giải thích không giấu diếm.

“Vì kí chủ của Tam Tam, Quý Ỷ Nguy có năng lực không ai sánh bằng, tính tình lại quái dị, nhất quyết không chịu hợp tác với bất kỳ hệ thống nào khác.

Chỉ cần chủ hệ thống còn muốn dùng anh ta, thì tuyệt đối không thể làm gì quá đáng với Tam Tam.”

nhớ lại, kí chủ của tiền bối Tam Tam đúng là đặc biệt lợi hại, làm một phát nổ banh toàn bộ khu vực cấm số .

Thì ra là thế… Nhưng Qúy tiên sinh nhìn ôn nhu thân thiện lắm mà, đâu liên quan gì đến đánh giá “tính cách quái dị” nhỉ?

“Ôn nhu thân thiện? Em thử lựa lúc Tam Tam không có mặt rồi tiếp cận anh ta đi, hy vọng vẫn giữ được cách đánh giá này.” nhăn nhó màn hình, giơ đuôi làm động tác hù dọa, “Grừ, hù chết mày!”

sợ tới mức rụt về sau, cả bàn mèo đều cười haha, cười hăng nhất.

Thực ra cũng đúng mà!

Quý Ỷ Nguy là người siêu tốt!

“… Ai nói Quý Ỷ Nguy là người siêu tốt?” Trịnh Hỉ Bi nổi hết da gà, cố gắng uốn nắn quan niệm sai lầm của người mới, “Nếu anh ta là người siêu tốt, vậy toàn thế giới đều là bồ tát!”

Giang Trạc gãi đầu, nhưng hắn thấy vậy thật mà.

Hắn nhìn về phía Trịnh Hỉ Bi, và người nãy giờ chưa lên tiếng Thịnh Tụng Khi.

Người đàn ông tháo kính gọng bạc xuống lau, để lòng mình hòa hoãn một chút.

Hiện tại họ đang cách một lối đi quan sát Quý Ỷ Nguy, tư thế ngồi của anh tùy ý thoải mái, sợ là tâm trạng đang cực kỳ ác liệt.

Hắn không muốn nói chuyện với Quý Ỷ Nguy ngay bây giờ, nhưng【 đại hồ 】thực sự quá mức quan trọng, để tránh đêm dài lắm mộng, hắn phải sớm chiếm được cơ hội liên hợp công lược.

Thậm chí dù hắn tìm người mới Giang Trạc để có lý do nhờ vả chính đáng, nhưng xác suất đàm phán thành công sợ là vẫn chưa tới %.

Thịnh Tụng Khi lòng tràn đầy u sầu, bên tai là tiếng nói chuyện của Trịnh Hỉ Bi và Giang Trạc.

“Quý tiên sinh xem ra… Tâm trạng khá được?”

“Nè nè nè, nhìn miếng bánh ngọt trước mặt anh ta, rồi lặp lại lời vừa nói một lần nữa.”

Theo chỉ thị Trịnh Hỉ Bi, Giang Trạc nhìn xác miếng bánh ngọt bị đâm chọc nhão nhoẹt đầy bi thảm trên bàn.

Giang Trạc: “…”

Đột nhiên cảm thấy sợ hãi!.

Nhận xét

Số ký tự: 0